ngọn đèn khuya
Đêm phẳng lặng sương mờ sao nhung nhớ
Ánh đèn khuya tia sáng tỏa như tơ
Người đã xa tình xót giấc bơ vơ
Tim thoi thóp ngực đau mình khó thở
Trăng vắt vẻo cõi mơ ngàn dặm phố
Gió lạnh lùng chăn phủ tấm thân côi
Ai thương ai mắt đẫm lệ nhiều hồi
Phòng yên ắng lòng sầu niềm chăn gối
Ngăn cách mãi cuộc đời ôi bão nổi
Dĩ vãng buồn thân thế mất cả tin
Tình dang ra ta vẫn cố đi tìm
Níu kéo đợi để tim yêu trở lại
Tình yêu đẹp vì yêu đương ngang trái ?
Biết gì nhau mà cứ mãi hờn ghen
Giận mà thương làm cho mất cả hồn
Sầu cô quạnh đêm đêm trùm nỗi nhớ
Đèn vàng ơi biết chăng lòng đau khổ
Người ra đi mà tình vẫn bao la
Lúc bên nhau lưu luyến phút mặn mà
Khi chung gối giấc đê mê đến sáng
Quấn vào nhau sầu đời cùng san sẻ
Yêu bất tận con tim đà nín thở
Lúc hồi tỉnh cả hai lòng hớn hở ...
Sống cùng ai chuốc lấy những đam mê
Ngọn đèn khuya cũng chờ đợi người về ???
QHNC