một cõi riêng mang
( xa luân vần )
Vẫn chỉ riêng ta chốn tục trần
Không người bạn hữu kết tình thân
Vài hôm ảo não như người ngẩn
Mấy bữa đìu hiu tựa kẻ đần
Tiếng hẹn tàn phai dòng lệ ngấn
Câu thề vỡ nát giọt sầu ngân
Còn đâu hạnh phúc đành thơ thẩn
Cố níu bình yên đến thật gần
Không người bạn hữu kết tình thân
Chẳng vẹn lời thương ở cõi trần
Nghĩ thuở nồng say mà dạ phẫn
Mơ ngày đượm thắm ngỡ tâm đần
Thầm trông mắt biếc niềm đau lẫn
Lặng ngóng mi hờn nỗi nhớ ngân
Ái nghĩa xa rời tim uất hận
Buồn ghim trải ngập hổng nên gần
Mấy bữa đìu hiu tựa kẻ đần
Ai thèm ngoảnh lại để làm thân
Ngàn yêu khuất biệt hoài dương thế
Vạn nhớ ghì in mãi tục trần
Cảm xúc bơ phờ đang quyện khẩn
Tâm hồn quạnh quẽ cũng trào ngân
Thời gian lặng lẽ mờ hương phấn
Kỷ niệm từng ươm bỗng khó gần
Câu thề vỡ nát giọt sầu ngân
Chợt thấy mình nay giống đứa đần
Thấp thỏm ơ hờ đời lẻ bóng
Âm thầm khắc khoải kiếp đơn thân
Chàng buông rũ hẹn duyên phàm tục
Thiếp giữ chờ xây ái nợ trần
Nguyệt lão lơ là không ngó thấy
Thành ra trắc trở có đâu gần
Cố níu bình yên đến thật gần
Trao bồi giấc điệp rộn ràng ngân
Ồn ào phấn khởi dường như dại
Hớn hở nôn nao đúng thiệt đần
Mệnh số an bài ân chẳng trọn
Ông trời ấn định nghĩa nào thân
Đành ôm nuối tiếc tơ hồng nhạt
Ấp ủ nghìn năm buốt não trần.
21/8/2018