điệu ru than thở
Em sẽ quên những điều Tôi nhớ nhất
Lời tình đầu già hơn núi nghìn năm
Hồn bặm bụi, Em trong hiền như suối
Khua núi rừng, dáng gợi từ lâu năm
Tôi vẫn Tôi cánh chim thời phiêu lãng
Yêu vùng trời, và những tàng cây xa
Em sẽ về ấm êm cung tráng lệ
Hương trang đài, chiếc bàn đầy giỏ hoa
Có chi đâu, làm gương soi nhân thế
Vẫn thấy mình, trong yến tiệc chưa tan
Bình minh qua, màu nắng cũ dậy trễ
Sương chưa khô, làm ướt cọng cỏ hoang
Tôi đi tìm trăm mấy dặm đau thương
Cứ như thời con nít đòi Mẹ ẫm
Tôi gặp Tôi, giữa rừng buốt canh trường
Miền cô độc, thèm khát niềm hạnh ngộ
Em sẽ quên những điều tôi nhớ nhất
Lời trìu mến như bài học thuộc lòng
Cánh thiên đường, bao giờ đã đóng cửa
Tôi lẻ loi, đứng khoảng hờ trống không
Tìm gọi em, trong tương tư chín đỏ
Hồn điêu tàn, khập khiễng bước thềm cao
Đời em sáng, mà Tôi đã chập tối
Bước phong trần, qua ngõ ngách chiêm bao
Tôi dấy bão, vươn mình ra biển ngọc
Buồn trách hờn, một kẻ lấm thương đau
Chim còn tiếng, mảnh mai với nắng sớm
Thế Tôi chiều, ngủ gật tàng cây cao
Em quên rồi, như người già đãng trí
Chuyện yêu đương thành đùa cợt buồn vui
Lá của rừng, ôi thôi xin mặc kệ
Chim có về, rũ tiếng xin ngậm ngùi
Phó mặc đời, như chưa từng thương nhớ
Kẻ ngớ ngẩn, cần chi biết suy tư
Cứ băng bó, mặc ai cầm dao thớ
Tại sao yêu, em thiếu, nhưng Tôi dư.
Bài này đã được xem 851 lần
|
Người đăng:
|
Da Đen
|
|
|