người cô đơn
Chẳng biết từ khi nào tôi lại buồn
Chiếc xe rời bến cõi lòng cô đơn
Mai đây cách trở bốn phương
Mình nghe nhạt nhẽo đủ đường
Thể giới rộng mở mà tinh buồn quá
Chiếc bóng về không gối chiếc
Thủng thẳng một chân quê
Người bỏ đi rồi làm gì đây
Ngoài kía cat bụi phòng Trần
Kẻ chờ người đợi xuôi dòng thời gian
Riêng mình tự nhủ buồn ơi lạ lung