chuyện tình ông lão lái đò
Sông lặng bến nằm mây nhẹ trôi
Thuyền ai thấp thoáng lướt xa khơi
Hoàng hôn nhuộm tím buồn ông lão
Lác đác lá vàng rơi phía trời
Gió lạnh mơn râu ông lái thở
Thả hồn theo tiếng hát trên môi
Chèo khua chầm chậm neo bến vắng
Im lặng ông nhìn chiếc lá rơi
Chợt cánh chuồn chuồn bay thấp quá
Vội vàng tìm chỗ trú mưa thôi
Lắng tai nghe tiếng mưa như khóc
Nhớ lại ngày nào ông với ai :
Âu yếm đôi tim tình đắm đuối
Ngọt ngào hai tiếng gọi "mình ơi"
Thủy chung dù biết bàn tay trắng
Thề mãi yêu nhau suốt cuộc đời
Nàng hát tình ca bên suối lụa
Chàng đàn khúc nhạc dưới trăng soi
Buồn vui tâm sự ngày tháng đó
Hai mái đầu xanh đẹp tuyệt vời
Nhưng chữ Ngờ đời ai đoán được
Đồng tiền đã cướp mất nàng rồi
Hôn nhau lần cuối ôi cay đắng !
Nàng bước theo chồng tiếng pháo vui
Bỏ lại sau lưng rừng lá đỏ
Còn đâu hoa mộng mãi đơn côi
Vàng gieo đáy nước trời càng tối
Sương phủ thân người sầu chửa vơi
Mưa đã tạnh rồi trên khóm trúc
Tiếng côn trùng réo mãi khôn nguôi
Đưa tay lau lệ,đời là thế
Ông lái xuống thuyền về nghỉ ngơi