Poem logo
Poem logo

hạt giống ký ức

Tác giả: Phong Ca
Nhớ ngày đó mấy đứa tụi tôi cơm ăn không no ,quần áo thì 3 lỗ vá , chuyên đi phá làng phá xóm ,đi học chỉ toàn mặc đồng phục cũ của anh chị nào đó cứu trợ còn dư để lại. Đôi khi đến lớp phải nhịn đói, còn bị đám bạn trêu chọc vì toàn mặc đồ cũ đi học.
Nhưng không vì những lời trêu chọc đó mà tụi tôi cảm thấy xấu hổ , ngược lại còn giúp bọn nhà giàu chép phạt để lấy tiền xài ấy chứ :)

Những khi hoàng hôn buông xuống , cũng là lúc tụi tôi háo hức tụ tập lại cùng nhau , cả đám ngồi đó với đôi mắt biết phát sáng , có nhiều đứa còn chảy cả nước miếng khi nghe bà nội tôi kể chuyện, từ truyện ma , truyên tiểu thuyết ngày xưa và cả truyện về những món ăn ngon ,.. rồi vào một ngày nào đó, bà dạy tụi tôi cách diễn kich , còn phân chia cho mỗi đứa 1 vai, bà ngồi đó làm đạo diễn , nào là phải diễn như thế nào, thao tác ra sao. rồi đến lúc lên sân khấu phải biểu lộ nét mặt ra sao. Câu chuyện chỉ cỏn con đến đơn giản cùng cực như thế thôi, nhưng bà lại làm thành hạt giống rồi đưa vào trong tâm trí chúng tôi ,để chúng tôi hy vọng và mong muốn sau này nó sẽ nẩy mầm.

Nhưng làm sao biết được lúc đó chỉ là hy vong, và cũng chẳng thịnh hành thế giới mạng như bây giờ , lúc đó chỉ biết lo cho ngày mai làm sao có cái ăn . Cứ như thế thời gian qua đi mà tụi tôi cũng chẳng hay biết . đến khi bây giờ tôi bất ngờ thấy mấy tiểu sư phụ thi thách thức danh hài, thì tôi chợt nhận ra hình bóng của mình hồi xưa , cái thời mà chờ mong mỗi tối nghe bà kể chuyện và tập kịch cho tụi tôi diễn . Cái thời mà tụi tôi hóa thành nhân vật và diễn xuất bất chấp theo câu truyện.

Cái tụi tôi nhớ nhất gương mặt của bà tôi mỗi khi hù tụi tôi , khi cười và lúc bà cảm thấy mệt mỏi , cảm giác được gần bên bà rất ấm áp và bình yên đến lạ

Và bây giờ tôi nhận ra 1 điều , cái hạt giống bà đã gieo vào tâm trí chúng tôi ,nó không phải là hạt giống nghệ thuật nó cũng chẳng phải là hạt giống tinh thần sẽ nảy mầm theo thời gian . Mà nó chính là hạt giống Ký Ức, hạt giống đó vẫn sẽ mãi mãi như thế , sẽ không bao giờ trưởng thành mà chết đi .
Tụi tôi nhận ra bà muốn chúng tôi biết dù cho hôm nay , ngày mai và đến sau này, đâu đó trong cuộc sống bộn bề này bất chợt tụi tôi nhìn thấy hình bóng của mình khi xưa thì hạt giống Ký Ức của bà xuất hiện hiên ngang và nói cho tụi tôi biết .
"Tui Đang Ở Đây "

Phong Ca 07/12/2018

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm