thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (791)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (791)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vô - Ra
Vô nhà định bụng kiếm bà
Ai dè bà đã bước ra sau rồi
Tới lui ngóng đợi một hồi
Vẫn không thấy mặt nên tui trở về
Ngờ đâu vừa mới bỏ đi
Đằng sau bà lại quên gì trở vô
Ngước nhìn lên thấy bàn thờ
Khói nhang nghi ngút nãy giờ hông hay
Hỏi thầm chẳng biết là ai
Mà sao một thoáng lại quay lưng rồi
Đặt mông lên ghế bà ngồi
Ngẫm nga ngẫm nghĩ...để coi...người nào...
Ngoài trời nắng đã lên cao
Bặt vô âm tín..thôi vào… lo cơm
Trở lui ra chỗ đống rơm
Bẻ mớ rau muống xanh dờn nấu canh....
Bà vừa rảo cẳng bước nhanh
Lại nhằm vào lúc tui quành lại đây
Cũng nhà vắng vẻ không ai
Thôi thì tiếp tục lần hai...tui dìa...
NTS
Cũng vì buổi tối hôm kia
Bị ông chiếu tướng hồn lìa xác tui
Nên giờ bị cảm sụt sùi
Ra vô trông ngóng ngậm ngùi đợi ông
Ai dè thoáng chốc sang sông
Chọc ghẹo em Hồng, tò tí cô Thanh
Mắt đưa đẩy với nhỏ Lành
Một hồi ra quán bà Chanh kê cà
Rồi bơi tam bản ra xa
Qua tuốt bến phà khiêng mấy chậu hoa
Biết tui tánh tật bù loa
Hở cái khóc oà mà cứ thọc gan
Ngồi thừ vắng vẻ lệ chan
Nhớ thuở mộng tràn, ông noái “Nhìn xem
Anh yêu khắc dạ mình em
Đừng có ghen hèm anh hỏng thích nhen”
Ngọt ngon tui mới chịu đèn
Giờ ông làm vậy tui ghen lộn phèo
Đêm nằm tủi phận gieo neo
Đâu phải vì nghèo mà tại lăn nhăn...
TM