nỗi niềm hồn thương
Nỗi Niềm Hồn Thương
Em da diết nỗi niềm trong giá lạnh
Dưới khuya mờ canh cánh mãi không thôi
Có những lúc gượng cười vơi u ẩn
Rồi vẫn tròn một thoáng dậy sầu tơi
Tâm sự buồn đầy vơi ai hiểu thấu
Chỉ âm thầm đau đáu một mình ta
Lắm bao chiều ngắm tà dần khuất dấu
Bước chân thầm tự bảo cố phôi pha
Muốn quên đi sao mà lòng vẫn nhớ
Muốn hết rầu trăn trở hãy còn đây
Muốn nhẹ nhàng từ nay phong kín ngõ…
Dạ cứ hoài vò võ vấn vương Ai…
Còn ở anh cũng ngày như mọi ngày
Sương điểm trắng trải dài nơi khoé mắt
Thương với nhớ đầy ngất đỉnh trời mây
Nhưng chẳng thể vói tay mang xuống đất
Không gian tối cuốn chặt mảnh vườn đông
Từng từng chập bềnh bồng muôn vạt xám
Chim nhớ bạn rũ cánh cạnh bờ sông
Muốn bay kiếm lại không nơi tìm đến
Đêm u tịch rỉ rên ngoài mé cỏ
Trong góc phòng ngồi đó kẻ bâng khuâng
Lặng âm thầm khảy đàn theo nhịp thở
Âm vang buồn gửi gió thả xa xăm …
V. Quỳnh ơi! Bóng tàn đang phủ kéo
Nỗi luyến lưu thắt thẻo ruột gan tình
Nửa lỡ làng nửa mình ngăn cách nẻo
Phải cam đành thấu hiểu đợi ba sinh
Em nhìn kia! Lung linh trên cõi lộng
Trăng sao ta vẫn phóng ánh khung trời
Dẫu chầm chậm chìm rơi và khuất bóng
Cũng sẽ rồi chuyển động trở về nơi
Mai mốt đây dòng đời trôi tới mãi
Bếp tro tàn còn đấy xác tro trơ
Ai có hiểu dòng thơ từ thuở ấy
Đôi Ma Hồn sống lại giữa cung mơ…
6/2/2019
Nguyễn Thành Sáng