tóc xanh
Đôi mắt nàng đôi mắt biếc
Chỉ ngây thơ mỏng manh chẳng muộn sầu
Mắt của ta đôi mắt biết
Biết đớn đau, hờn tủi, nhọc nhằng đắng cay!
nàng là ban mai nắng sớm
Sưởi ấm cỏ cây và núi ngàn
Ta là nắng chiều sắp tàn
Sắp thành bóng đêm, không ai dõi chờ!
Hai ta không thể chung đường.
Mai kia ta về lòng đất lạnh buốt
Với ngủ dài, Giấc ngủ ngàn thu
Xin người đừng đến. Đừng đến!
Đừng để lệ sầu thấm đẫm nấm mồ xanh!
18/2/2019
Nguyễn Nhật Anh Minh.