quẳng bớt gánh đời
Ta đã đến từ hồng hoang miên viễn
Từ bao lâu, cát bụi hóa hình hài
Rồi vẫy vùng giữa gian khó trần ai
Tìm thương yêu trong vui buồn nhân thế
Thời trẻ đó, lòng say bao mắt lệ
Tìm môi xinh khuất làn tóc đen dài
Mải miết tháng ngày hoang phí hoa niên
Vì cứ ngỡ trăm năm là lâu lắm
Rồi sương điểm, ngày chóng tàn, đêm vội
Thích lạc vào đời vắng để trầm tư
Và chợt hiểu lời người xưa đã nói
Cõi nhân sinh là một chốc phù du
Ta lặng đếm nhịp thời gian vội vả
Tiếng côn trùng rả rích giữa đêm hoang
Nghe hòa trộn nhiều chuyện lòng sau trước
Thì em ơi, đừng hờn trách đời nhau !
Ta cứ lẫn tương lai vào quá khứ
Trong bình minh có vàng vọt hoàng hôn
Dẫu bao nhiêu chuyện mất với chuyện còn
Không níu kéo, mặc sóng đời xô dạt
Mắt ngọc xưa cũng mờ theo năm tháng
Môi dù xinh rồi phủ vết thời gian
Nhớ cổ nhân bàn chuyện sóng Trường Giang
Thôi trút gánh, cho đời thêm nhẹ bước …… !
SG, 22/03/2019
Nguyễn Thế Phong