những giọt nước mắt vô tâm
Nhà thờ Đức Bà Paris
Bốc cháy
Các anh chị ca sĩ
Các cô cậu MC
Khóc than, khổ đau quằn quạy
Bỏ ngủ, quên ăn
Nhiều kẻ như ngây, như dại
Thế cũng phải
Họ là nghệ sĩ đấy mà
Có thể dễ dàng khóc vì đất nước Phú Lang Sa
Những giọt nước mắt tiếc, đau khi một kỳ quan của nhân loại
Lửa thiêu, đổ sập trước bất lực sức người
Nhưng, than ôi!
Nhưng trái tim nhạy cảm kia
Có bao giờ thương cảm cho đất nước Việt Nam tôi?
Có bao giờ nước mắt họ rơi
Khi đồng bào bi phá nhà, cướp đất?
Những đứa em thơ phải lội sông đi học?
Những con tàu miền Trung bị đâm chìm giữa biển khơi?
Những tấn hàng nông sản hãy còn tươi
Phải đổ đi vì ‘láng giềng’ trở mặt?
Những Cồn Dầu, Thủ Thiêm, Đồng Tâm…rên siết
Thì những người nghệ sĩ ở nơi đâu?
Chẳng nghe ai cất lời than thở, cảm thán dù vài câu!
Trái tim người nghệ sĩ không đau
Với quê hương đất nước
Với đồng bào quyến thuộc
Chỉ biết đau vì đất nước Phú Lang Sa!
Dễ hiểu thôi
Vì khóc cho đồng loại quê nhà
Thì các anh chị không đủ can đảm
Nên lặng câm làm người vô cảm
Để được no cơm, ấm áo, yên thân
Dù giàu sang là nhờ sống bám vào người dân!
Ôi, những giọt nước mắt
Của những kẻ vô tâm!
April 17, 2019