hoàng hôn cổ tự
Gió trưa buồn xào xạc lá khô rơi
Sân chùa vắng, tiểu một mình… rưng rức
Mười năm rồi thời gian trôi lây lất
Bước đời non giờ đã sạn chai rồi.
Một thu nào tiểu bỗng hóa mồ côi
Người mẹ trẻ theo tiếng lời mê đắm
Cha sầu tư trong tháng ngày thầm lặng
Bước nhàn du cùng gió núi mây ngàn
Tiểu một mình trong kiếp sống lang thang
Manh áo rách che thân mềm đói lả
Những đêm mưa…
Đời chao như cánh lá
Dáng bơ vơ co cụm mái hiên gầy
Sư thương tình mang tiểu trở về đây
Ngày chuông mõ bên lời kinh tiếng kệ
Muối cà dưa nuôi thân trần cõi thế
Tâm an yên qua từng bước thăng trầm
Tiểu ngóng chờ ngày mẹ trở về thăm
Để tiểu khóc, kể nỗi niềm thương nhớ…
Được một lần nó gào trong nức nở:
“Con bây giờ không đói nữa mẹ ơi!”
Hoàng hôn về nơi cổ tự chơi vơi
Cây Phong gió thốc từng cơn rũ lá…
----------
PHT