thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1326)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1326)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (19)
Nghe em tính chuyện lia thia
Xuôi chèo mát mái thẳng về bến mơ
Tinh thần cũng vẫn bao giờ
Chứa chan sức sống, vượt bờ thênh thang
Nhìn em chẳng thấy lá vàng
Chỉ màu xanh mướt trải ngàn đơm bông...
Anh nghe dào dạt cõi lòng
Thương thương, cảm cảm bềnh bồng nhẹ bay
Quỳnh ơi! Mình hãy ngồi đây
Để anh trìu mến vuốt mây ngọt ngào
Dịu xoa vất vả, lo rầu
Chuỗi ngày bươn chải, mưa ngâu, nắng hừng
Nơi nầy chỗ lạ, người dưng
Sớm hôm kề cận vợ chồng ta thôi
Bận đi, bỏ bậu chơi vơi
Một mình thui thủi tới lui ngóng chờ
Yêu Quỳnh! Anh yêu lắm mà
Nào đâu muốn để vợ nhà lẻ loi
Cho tình dưới ánh trăng soi
Bị vầng u ám khung trời phủ che
Mai nầy dẫu có bộn bề
Làm ăn, công việc lê thê, ngập đầy
Mong Thương chớ dạ u hoài
Chỉ xem như thể gió lay, ngọn vờn...
Đường xa quyện chặt đôi hồn...
NTS
Vắng anh như thể hoàng hôn
Bị vầng xám phủ, bồn chồn nôn nao
Sóng đời dâu bể chênh chao
Biết thuyền vững lái hay nhào đáy sâu
Vu vơ em trút cạn bầu
Phôi phai tâm sự canh thâu muộn phiền
Trời tĩnh mịch, nỗi cô miên
Tơ chùng da diết nhớ miền quê xưa
Con mương, dãy núi, rặng dừa
Bao nhiêu kỷ niệm chực đưa vào lòng
Nào ai muốn cảnh ruổi rong
Bỏ làng biệt xóm long đong miệt mài
Đêm nay dạ bỗng trần ai
Phải chăng báo mộng tương lai mịt mùng
Sáng ơi! Hỡi bạn tình chung
Tạm thời gác lại, ung dung bước đường
Ngày mai dẫu kiếp nhiễu nhương
Nắm tay thật chặt dặm trường vượt qua
Xa xa đồng vọng tiếng gà
Dấu Yêu hãy ngủ chớ đa đoan hoài
Trăng khuya mỏi mệt sõng soài
Dỗ yên giấc điệp, đoạn đoài xoá tan
Vô ưu nối tiếp cung đàn
Véo von lồng lộng quan san rực màu
Cuối đời hồn quyện bên nhau...
TM