Poem logo
Poem logo

chuyện nàng mốc (thơ tình trắc đạc)

Tác giả: TRẦN LÂN
Thời Minh, Kiều đẹp nhất vùng.
Nguyễn Du miêu tả bằng vài câu thơ.
Kiều là đẹp thật chẳng mơ,
Ngẩn ngơ Kim Trọng,thẫn thờ Thúc Sinh.

Nay thời, Mốc chẳng có xinh.
Mặt tròn chữ thập, mông vuông bàn cờ,
Mắt mốc hốc hác,bơ phờ.
In hình toạ độ, cấm sờ quốc gia.

Mốc thường chẳng thích hát ca
Lừ đừ dưới đất,lim dim phơi mình.
Có lúc thân đẹp hoa quỳnh
Trắng phơ như tuyết, phơi mình trên đê.

Sinh thời, Mốc sống ở quê.
Hiền lành gốc rạ,dịu dàng bờ tre
Nhiều lúc, Mốc dạng tè he
Buông mình xuống tắm ao sen đầu làng.

Có lúc, Mốc lại cuống càng
Hở mặt phơi nắng,song song đường làng.
Da Mốc chẳng mấy mịn màng
Sần sùi như cóc,đen ngần hạt na.

Lắm lúc, Mốc lại như ma,
Lù lù nghĩa địa,lân la đình chùa
Mốc thì đẹp nhất vụ mùa
Vàng màu lúa chín,xanh lờ cỏ lau.

Lớn lên Mốc lại rủ nhau
Ra ngoài thành thị xin làm osin
Mãi làm Mốc chẳng thấy quen
Chê công việc nặng,vùng vẳng bỏ đi.

Vốn lười, chẳng biết chữ gì
Suốt ngày tá lả, ba cây gầm cầu
Lâu dần thân Mốc bị nhầu
Đành bán thân xác ca ve đầu đường.

Suốt ngày phơi nắng,phơi sương
Chẳng ma nào ngắm,chẳng thằng nào theo
May mà có Đạc đến thăm
Đúng dịp dự án mở đường vành đai.

Hai thằng kiếm cớ sinh nhai
Mở ra hàng nước bán gần ngã ba
Hễ gặp đo đạc đi qua
Mốc lại giơ giọng,mời vào xơi cơm.

Mốc thường ngồi trước xới cơm
Thương anh đo đạc,Mốc đơm rõ đầy
Nhìn mâm món có đủ đầy
Thịt rim,rau luộc,rượu đầy cả chai.

Lúc ăn nhậu rất lai rai
Hỏi thăm quê cũ,hỏi cha mẹ già
Thương cha cặm cụi ruộng xa
Thương mẹ phơi nắng,Mốc đòi về quê.

Thế là đi dọc bờ đê,
Ven theo ruộng lúa,quanh co đường làng.
Nhìn xa cũng rất thẳng hàng
Quê mình đâu đó dưới hàng bờ tre.

Lúc đi Mốc chẳng có xe.
Lúc về hai đứa rù rì xe dream,
Đến quê Mốc chẳng nằm im
Hếch mặt mốc sứ,chênh vênh dáng lùn.

Mốc giờ chẳng có tính cùn
Quyết tâm khởi nghiệp,chăm chồng thương con.
Muốn con hay chữ vuông, tròn
Lớn lên đỗ đạt thi trường tài nguyên.

Con trai muốn sướng như tiên
Vào khoa trắc đạc đời đời ấm no
Con gái vốn tính bo bo
Vào khoa quản lý chăm lo cửa nhà.

Thế là chuyện đã quá đà!
Thôi dừng cây viết,kết thành bài thơ
Nhiều người vẫn ngỡ là mơ
Like share rõ khoẻ,tươi cười avatar!

T hơ: TRẦN LÂN
HN: 29/09/2018

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm