hà nội, mùa thu tím Tác giả: Tuyền Linh
Hà Nội mùa thu tím. Anh ngồi đây giữa lòng Hà Nội Phố. Một mình thôi, cả thể xác lẫn linh hồn. Quán cóc bên đường đang nẫy mầm hạt nhớ. Hà Nội chiều thu sóng sánh mắt bơ vơ. Hương hoa sữa lung linh trong tiềm thức. Gió... |
hạ xa Tác giả: Mặc Tiêu Phong
Và như thế Hạ xa. Cuối ngày sao nhạt quá. Phố đang quen bỗng lạ. Dấu chân nào đi qua. Ta tiếc một sắc hoa. Ta thèm màu xanh lá. Ta sống trong hối hả. Ta vội với tình ca. Và như thế em qua. Giữa giao mùa cuối hạ. Bóng... |
hãy yên lòng Tác giả: VÕ QUANG HÂN
(Kính tặng gia đình Thiếu uý Đậu Thị Huyền Trâm). Chầm chậm chứ em ra đi vội quá. Cơn gió chiều buồn bã lệ thầm rơi. Em ra đi khi thân xác rã rời. Về đất mẹ bởi đời em bất hạnh. Chuông ngân đổ những vì sao lấp lánh. Gió... |
hóa thần Tác giả: Langdang
Đời trùng điệp vẫn giòng thơ tình ái. Chữ phù vân hờn oán có trong ngoài. Tình sử một con sông nằm chết nhớ. Trăm thiên thu gói từng mảnh trần ai. Đành ẩn giấu lung linh không về nữa. Rồi xanh xao ngực mỏi lạnh gió... |
hứa đi anh Tác giả: Hoàng Anh
Phải không anh thu còn đang nấn ná. Đợi chờ gì khi tuyết thả trời đông. Em vẫn yêu mà sao thấy bận lòng. Chông chênh quá gió mùa đông lạnh quá. Hoàng hôn về thu ơi đừng vội vã. Đông chớm lề mùa đã vội giao ban. Em sợ lắm... |
khôn nữa Tác giả: Nguyên Đỗ
Khôn Nữa. Em nói anh hay trả lời bằng hỏi lại. Sao anh khôn, sao lanh quá hở anh. Anh lửng lơ như những ngọn gió lành. Thoảng qua đó cho hồn em xao xuyến. Anh ghi nhớ, này em, từng mẫu chuyện. Nên trả lời để em hỏi dài... |
lạnh Tác giả: Nguyên Đỗ
Trời lạnh quá, gió Bấc về thêm lạnh. Áo khoác ngoài không đủ ấm thịt da. Bởi cô đơn tự ở trái tim ra. Nhịp đập chậm không điều hoà vì nhớ. Nhớ câu nói sao ngây thơ dễ sợ. Rất hồn nhiên một thuở kiếm tìm nhau. Mỗi hằng... |
lẫy Tác giả: Hồng Dương
Lá vàng lẫy mùa thu ... rụng xuống. Giọt sương buồn đụng cuống quỳnh hoa. Sắc ngọc rung đêm tối tan ra. Cánh nhẹ nở ánh ngà tan rã ... Ta không biết em sao rất lạ. Đã làm gì trăng đã khuyết đi. Giọt lệ thu thấm lạnh bờ... |
mê man Tác giả: Hồng Dương
Trời xiêu nắng đổ ngọc đang ngưng. Cơn gió bay đi gió ngập ngừng. Sắc trắng long lanh qua bóng nước. Lòng ta lệ đọng đắng cay chưng. Ta đi trong nắng khi chiều rơi. Dư vị phong trần trải khắp nơi. Bóng nắng ô hay mỏng... |
miền kí ức Tác giả: Việt Phúc
Rồi một ngày ta trở lại con đê. Chiều nắng rũ theo lối về lặng lẽ. Hồn bâng khuâng chong theo làn gió nhẹ. Dệt đôi vần thơ nhỏ bé mong manh. Tâm lặng thiền dõi vạn vật xung quanh. Cô đơn gợn lệ chòng chành lên má. Chờ ai... |