hóa thần
      
      
      
      
        đời trùng điệp vẫn giòng thơ tình ái 
chữ phù vân hờn oán có trong ngoài 
tình sử một con sông nằm chết nhớ 
trăm thiên thu gói từng mảnh trần ai 
đành ẩn giấu lung linh không về nữa 
rồi xanh xao ngực mỏi lạnh gió đêm 
trăng liêu trai trăng về giữa mái thềm 
phân vân đuổi xa xăm đừng về nữa 
ta gọi thêm tiếng gió trả lời thêm 
rồi thản nhiên côn trùng lên ngự trị 
từ vực tâm tên em kêu thiểu não 
vạn nghiệp duyên cũng chỉ mấy ngày thôi 
người chân trời bỏ dở mưa che lấp 
hình như ta đang còn nhớ về người 
sóng luyến lưu đoạn trường trôi trôi mãi 
em lên ngôi em giam lại hồn tôi 
khúc đam mê một tiếng hát trên đồi 
sao quỵ ngã bên giòng sông xám hối 
như thiên thu xoắn chân đời ngựa mỏi 
ngã xuống đây không còn gượng đứng lên 
ta hoá thần đang ôm ấp lòng em 
từ trụy lạc nẩy thành tình thế giới 
cầu âm thanh rung với máu tim ta 
tàn vật chất thành thiềm hoa diệu vợi 
đã ngả xuống vì em chìm vào tối 
mà sao em chẳng cứu vớt linh hồn 
đành gởi mình sang mưa sầu âm cảnh 
co ro buồn lạnh quá nặng hoàng hôn 
xác thân đó ngồi xuống cũng tu hành 
nhưng đi đi đời đằng sau đã rối 
kinh trong sương ngàn muôn trang một mối 
vẫn trắng tinh như cha mẹ yêu mình