Từ Tiên tới Phật Kéo một thôi thiền Đường tình xa thật Phật liền quy Tiên.
Trước mặt là đại dương Sau lưng trời núi lớn Ta chỉ có con đường Đừng bao giờ chạy trốn.
Vật rơi thường dễ vỡ Anh càng rơi càng bền Vực em thăm thẳm đó Anh biết mình rơi lên.
Xưa từng mơn mởn thơm non Bao nhiêu ong bướm đã mòn nhụy hoa Thời gian ăn hết nõn nà Còn xơ thân mướp cho ta thương mình.
Vàng rơm trăng chất hở đầu hênh Biển mỡ gà bơi đất dập dềnh Lông tơ vàng rực trời râu tóc Đêm tròn nguyệt lẳn lộ mông mênh.
Trưa lặng, tiếng gà như kẹo kéo Cuốn anh chặt lại với dòng kinh Đến quá nửa đời anh mới hiểu Những cái vu vơ cột chặt mình.
Vừa mới cao chót vót Thoắt nằm dưới chân người Ta vẫn ngồi dưới gốc Sợ gì chuyện rụng rơi.
Tuổi thơ ngủ quên đón năm mới Sáng ra lo tuổi rớt vào đêm Nay giao thừa đến thời gian đuổi Chạy với mùa xuân tuổi cuối thềm.
Vàm Cỏ Đông rồi Vàm Cỏ Tây Anh sang bên đó, vắng bên này Ước gì anh hóa đôi dòng ấy Một lòng chung thủy cả hai tay.
Việc làng văn nghệ Tắt đèn anh Lều chõng mà chi lắm đoạn đành May còn cụ cố nghìn muôn tuổi Để làm nhà ngói hóa nhà tranh.