Một giọt đèn khêu một nỗi ai Vòm đêm trôi khuất cửa song ngoài Chòm sao gió bật tung hàng cúc Ngực trời cài vội nút sao mai.
Lìa cành, hẳn đau đớn Thương chồi trong vỏ chờ Nên ta đành rụng xuống Nhường chỗ cho chồi tơ.
Trước mặt là đại dương Sau lưng trời núi lớn Ta chỉ có con đường Đừng bao giờ chạy trốn.
Biết ỏ đi là tự hủy Biết yêu là mất ta Không vượt qua Dịch Thủy Đừng hòng làm Kinh Kha.
Chồng chuyên đóng Lữ Bố Vợ nghề vai Điêu Thuyền Đêm ngủ mơ quát vợ: - Đổng Trác còn nằm bên?