nhát thơ còn rướm lệ
Mưa gần lúc nhớ nhau
Nên mưa mới nhiệm màu
Chỉ chung hờ kỷ niệm
Chẳng chung đoạn đời sau
Trên lưng chừng nỗi nhớ
Tình rụng xuống phôi pha
Phiến môi gần bỡ ngỡ
Cháy đôi bờ xót xa.
Trót quen nhau, thương nhau
Trót trao nhau nụ sầu
Đời buồn hơn dĩ vãng
Đời gặm nhấm niềm đau
Giòng sông mơ đã cạn
Làm sao cạn giòng đau?
Mộng theo chiều mê sảng
Đường mộng tưởng thênh thang
Chốn thiên đường bệnh hoạn
Sáng mai trời sẽ sáng
Triền mộng sẽ mênh mang
Hay nguồn mơ sẽ cạn?
Nhát thơ còn rướm lệ
Chém tim mềm nhục thể
Tan từng phiến đam mê
Chát môi cười ngạo nghễ
Nhát thơ còn rướm lệ
Những vết hằn quặn đau
Trên mảnh hồn hoang phế
Từng vết, từng vệt sâu
Nhát thơ người hằn học
Trên ngọt đắng thơ ta
Vết thương vừa nhiễm độc
Loang từng mảng xót xa
Nhát thơ còn rướm máu
Hồn thơ đã rũ màu
Hãy về nơi ẩn náu
Đừng tìm nhau giết nhau!
Nhát thơ còn rướm lệ
Rớt trên cổng thiên đường
Rớt trên người đáng lẽ
Chung một đời yêu thương.
Nhát thơ còn rướm lệ
Những vết hằn quặn đau
Từng vết, từng vệt sâu
Từng vết hằn quặn đau