khoảng trống cô đơn
Giữa đêm đen dày em khoác áo ra đi
Để lại sau lưng vô vàn khoảng trống
Bài thơ chưa xong dừng bên dấu nặng
Mùa giáng sinh buồn thấm đẫm lệ rơi
Giữa đêm đông dài em trống vắng chơi vơi
Nước mắt đầm đìa giữa trời khuya đen kịt
Lạnh lùng cô đơn dưới hàng cây xơ xác
Một cuộc tình buồn tan nát lòng anh
Biết đi về đâu giữa đêm Noel
Ngoài kia loài người vui vầy hạnh phúc
Mình em thẫn thờ như vô tiềm thức
Con đường khuya dài hun hút gió đông
Khoảng trống sau em xào xạc cõi lòng
Ai làm hồn thơ cho mình viết tiếp
Ai dìu em đi trong xập xình tiếng nhạc
Ai đón đưa về trong tha thiết chờ mong
Ai hát anh nghe về những dòng sông
Ai trút hờn ghen khi anh lạc lối
Bên nhau vội vàng còn bao điều chưa nói
Em bước nặng nề trong đêm tối không anh
Hạnh phúc trong đời thật quá mong manh
Biết lấy gì đây lấp đầy khoảng trống
Em vẫn bước đi trong đêm đông tĩnh lặng
Bỏ lại mình anh trong rét mướt cô đơn