trăng xưa
nhìn trăng lên, chợt thở dài
nhớ trăng xưa - nhớ những ngày nương quê
bây giờ như hạt cơm khê
khen thì không khứng mà chê không đành
tấm thân lưu lạc phong trần
đắng cay cứ nuốt, ngọt lành cứ ôm...
- Đăng lại với sự đồng ý của Thư Viện Việt Nam -