áo trắng học trò
lâu lắm rồi nhìn lại em áo trắng
nét học trò quấn quýt thẹn đôi tà
dẫu tháng năm dài, thuở ấy, đã xa
anh vẫn thấy cứ như là gần lắm
đừng ngượng nghịu, quay vòng đi, anh ngắm
bờ vai thon, tóc xõa giống ngày xưa
cô học trò theo dầu dãi nắng mưa
vẫn còn nét của ngày-xưa-Hoàng-thị
đi tới, đi lui giùm anh một tí
đừng lượn lờ như người mẫu thời trang
hãy cứ tự nhiên giữ dáng dịu dàng
vẻ dáng một thời làm anh chết sững
đôi tà quấn trái tim anh điêu đứng
thở bứt hơi theo nhịp đập trống Đình
anh đã vậy, em lại càng lính quýnh
hai đứa mình chung một nỗi lòng nhau
đời tất bật theo vòng quay cơm áo
bỏ sót quá nhiều những dấu yêu xưa
tưởng lạc mất theo tháng ngày lần lựa
có ngờ đâu em đứng đợi anh về
ừa, thì về. Như ngày xưa vẫn thế
nắm tay nhau, giữ níu lấy đời nhau
dẫu lắm thăng trầm qua cuộc bể dâu
anh vẫn lụy đôi tà em thầm lặng
rồi để lại trong thơ tình lãng mạn
cô học trò vùng Biển-Nắng ngày xưa
đường em về vàng rụng lá me trưa
anh ngơ ngẩn vời theo màu áo trắng...
Trần Huy Sao