huế, mùa xuân và mạ, em ơi!
dịu dàng thôi nhé mùa Xuân ơi!
đến chi mà sớm lạ ri hè!
Lăng tẩm còn chưa trang điểm mới
u hoài còn nặng nỗi sầu tê
Huế của bây chừ đau xót lắm
rêu phong trăm lớp đổ đầu tằm
núi nhớ sông, đau đời mặn nhạt
một đi mà "dớ" cả trăm năm...
Mạ có qua đò sông an Cựu
nhớ lại chàng trai Bác Vọng Tây
tiếng hò ngọt lịm dài sông nước
té ra duyên phận hẹn nhau đây!
buổi ấy xa rồi, xa quá đỗi
e là cũng mấy chục Xuân qua
núi sông bồi lấp, đời trôi nổi
Huế vẫn muôn niên đứng lặng thầm
Huế của mùa Xuân hay mùa Hạ
mà răng lòng Huế rất thâm trầm
tiễn con phiêu bạt đi trăm ngả
mà lòng Mạ & Huế khác chi nhau!
e rằng có những mùa Xuân tới
chắc con không dịp về thăm mô
Mạ ơi, đừng có hoài mong đợi
ốt dột lòng con, Mạ biết không!
con nhớ bên trời Xuân, có Huế
có sông Hương thương nhịp Trường Tiền
có núi Ngự của hồn trăm năm cũ
dõi hồi chuông Thiên Mụ gọi chiều
con biết rứa, răng con chẳng thể
về nương quê, về Huế, Mạ ơi!
trăm nỗi nhớ cứ một lòng với Huế
Huế muôn đời và, Huế muôn nơi
Huế lòng con là thơ là mộng
là răng, ri, tê, rứa rất gần
là tiếng "Mạ" nghe ra rất rộng
rất thân thương và, rất bâng khuâng
con gởi Mạ mùa Xuân của Huế
Mạ giùm con chia sớt ngọt ngào
răng lạ rứa, chiều ni, buồn-rất-Huế
giữa đất người rét ngọt tháng Giêng, Hai!...