từ ngã ba sông
về quê hương tìm thấy mặt trời
rớt nắng trên đầu mấy thằng bạn nhỏ
những mụn ghẻ xưa xa thành sẹo mới
thời gian u nần những vảy cằn khô
vết sẹo đâm ngang từ thời tuổi trẻ
từ dạo quê mình trầm lạc bể dâu
đời mỗi đứa cũng lạc trầm dâu bể
chẳng dịp gần để thấy được lòng nhau
cánh chuồn chuồn một thời thương viễn xứ
dề lục-bình chở nặng giấc mơ xa
lời ca dao dạy trái tim tình tự
để biết yêu và biết khổ đau
rồi mỗi đứa vào đời mỗi ngả
dòng sông xưa, bến cũ cũng buồn so
con chuồn chuồn lạc đường bay phiêu giạt
dề lục-bình chia xót nhánh cằn khô
mấy thằng bạn thuở đầu trần chân đất
bỏ đi đâu lâu lắm chẳng thấy về
lòng quê rộng sao lòng người bẩn chật
nỡ lòng nào mà quên một lối quen !
tôi trở lại chắt chiu từng kỷ niệm
chuyến đò chiều thầm lặng bến sông xưa
ráng đỏ cuối trời khuất vào hướng núi
đèn nhà ai le lói rọi song thưa !
đêm ngủ đổ bên Xóm nghèo Tây Ngạn
chờ sớm mơi đón chuyến ngược nguồn
làng tôi ở bên kia bờ hữu ngạn
giáp đầu nguồn, lối rẽ ngã ba sông...
Trần Huy Sao