Poem logo
Poem logo

huyền thoại gió

Tác giả: Đặng Thế Dương
Ngọn gió nào, vẫy gọi sớm bình minh
Đưa biển trời hé dần trong khoé mắt
Sương còn đọng rung rinh đầu ngọn tóc
Khoe sắc hồng chớm nở ánh ban mai.

Ngọn gió nào, thoang thoảng buổi ban trưa
Thả bầu trời lại gần với nắng gắt
Vắng bóng nàng bờ môi thêm xé khát
Có em rồi man mát làn hơi sương.

Ngọn gió nào, cuộn từng con sóng nhỏ
Trưởng thành lên biển lớn và đại dương
Sóng mời gọi yểu điệu khoe thục nữ
Chiếu ánh vàng lấp lánh buổi chiều hương.

Ngọn gió nào, thì thầm thổi vu vơ
Mây thổn thức gom nửa trái tim vàng
Để bầu trời giận hờn không chiếu sáng
Sóng lặng mình khe khẽ khóc ngây thơ.

Ngọn gió nào, trêu ghẹo cả biển xanh
Tắt nắng đi gian trần thêm sầu não
Thế, nhân, tình chìm sâu trong hư ảo
Đời, khổ, sướng vội vàng tựa gió mây.

Ngọn gió nào, thấp thoáng cuối trời đông
Lom khom nheo nhóc ngắm bạn hồng
Gương tròn lúp ló treo đầu sóng
Biển dịu dàng êm ả thoả ước mong.

Ngọn gió nào, cứ thế mãi trôi đi
Thời gian qua gọi nhanh là tuổi trẻ
Gió vẫn thế ồn ào khi lặng lẽ
Khi âm thầm khi mạnh mẽ từng cơn.

( Lời từ cảm xúc ) 19/12/2019.

CHÀO MỪNG NĂM MỚI 2020.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm