trở giấc
Trang sổ thời gian nét nhạt nhòa
Nụ cười dần úa mỗi mùa qua
Nghe đời trở giấc trong tiếng nấc
Hạnh phúc mơ hồ như khói xa
Rã dưới bàn chân xác lá khô
Ðồi chiều quạnh quẽ phủ sương mờ
Ngày tháng võ vàng như cánh lá
Rơi xuống chân người nát ước mơ
Dấu ái hiền như giọt lệ mềm
Vỡ trên môi lạnh gợi niềm riêng
Ðôi tay ngón nhỏ gầy thương nhớ
Góp nhặt nâng niu thuở êm đềm
Gió rét, mùa giao, trở giấc buồn
Gọi tìm kỷ niệm giữa mênh mông
Mắt sầu mây đọng hoàng hôn xám
Ai ru em lại giấc xuân hồng ... ?
-- Hoa Nắng