trốn chạy
Ngọn nến khóc
Bên thềm Ðông gõ cửa
Ðêm giá băng
Ôi ! nhớ quá Mặt Trời
Ta cũng khóc bên giấc mơ quá thật
Bên cuộc đời lại thật quá xa xôi ...
Những vui buồn giờ chợt hóa lẻ
Không còn ai, một mình ta đối diện
Cứ khóc đi,ừ thôi đừng lên tiếng
Cánh sao băng...
thật khẽ ...
chẳng tạ từ ...
Ðêm không còn những sợi nắng vô tư
Cơn mộng đến lại buô `n hơn ta tưởng
Lối nào đây ? Muốn quay lưng chạy trốn
Trốn cuộc đời
Trốn cả giấc mơ hoang ...
-- Hoa Nắng