mê cung
MÊ CUNG
Thở than
Chưa qua cơn mê dại
Lời thơ gian dối hả hê
Cười cười nói nói vọng xuống nơi nhiều hoa cỏ
Gạt phai ánh nắng vàng úa cuối chiều buồn
Gợn sóng mong manh
Con sông đứt mạch
Nghe nỗi đau day dứt bừng tỉnh
Giấu lòng trong làn khói thuốc vô tâm
Ngọn gió đã ầm ầm
Bờ đê bỗng câm lặng
Muốn ngắm nhìn cuộc đời sau những tấm gương
Bối rối nằm im, chiếc rương đóng nắp
Chưa mật mã
Ngỡ mình là Aladdin nắm cây đèn dầu cũ kĩ
Nhưng ẩn chứa sức mạnh thần kì
Sẽ thoát ra
Sẽ thoát ra
Khát khao ấy như đốm lửa rạo rực
Nhảy nhót khi đôi mắt nhắm vào
Một chút thở than cũng không còn nữa
Bởi tia sáng lập lòe dưới bình minh
Và những trận mưa xối trôi cơn mê dại
Biến tan...
31/3/2020