Poem logo
Poem logo

nỗi lòng hồn lang về cõi thế (33)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (33)

Nương yêu ạ! Đêm nay tình rộng mở
Cho phôi pha trắc trở mối duyên nồng
Để mai nầy chuyện bến nước dòng sông
Thuyền vắng bóng, bềnh bồng qua xứ lạ

Còn đâu nữa từng đêm trăng óng ả
Hồn đôi ta quyện gió trải ngàn yêu
Còn đâu nữa thắm thiết dưới khung chiều
Say ngây ngất, liêu xiêu về lạc cảnh...

Chàng ơi! Lời của chàng nghe nằng nặng
Một khối sầu canh cánh ghị tâm can
Mất chàng rồi, như tan hết vầng trăng
Bầu sẫm tối, mưa dần rơi rả rích

Mảnh vườn thơ sẽ biến thành cô tịch
Hoa lá cành kéo ghịt hạt sương đêm
Cho giọt buồn lả tả dưới chân em
Rồi tan loãng bên thềm đau muôn thuở...

Nàng yêu hỡi! Hãy nghe lời bày tỏ
Chuyện cứ hoài trăn trở tấc lòng ta
Một bên là yêu dấu mảnh hồn hoa
Bên sâu nặng nghĩa nhà, tình sông núi

Sao cho vẹn để mà vơi hận tủi
Tháng năm dài nhức nhối mãi không thôi
Để nồng nàn, êm ái dưới trăng soi
Bị dãy xám từng hồi che phủ tím

Anh ra đi cho lòng tan uất nghẹn
Cho duyên mình kiếp hẹn chẳng còn đau
Hơn là ở lại, khắc khoải dàu dàu
Làm chén mật ngọt ngào mau khô cạn...

Mình yêu ơi! Không còn chi hụt hẫng
Em hiểu rồi ánh lửa tận lòng Ai
Phải cam đành ráng xế rụng trời tây
Là mong được tràn đầy duyên vạn kỷ

Hãy ôm thiếp và quên đi chàng ạ
Những muộn phiền, vất vả chuỗi ngày qua
Kia trăng vàng soi nước, gió ngân nga
Lăn tăn gợn, nhập nhoà tia lấp lánh...


"Nỗi lòng trong mơ…"


07/2/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm