Poem logo
Poem logo

nỗi lòng hồn nương về cõi thế (6)..

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (6)

Chàng! Chàng ơi! Chàng đâu rồi chàng hỡi!
Sao như mờ, phủ tối cả bầu đêm
À hoá ra! Mệt mỏi, giấc say mềm
Uyên nhớ bạn, êm đềm trôi mộng mị…

Gió trăng ơi! Còn đó để mà chi
Sao gió chẳng trôi đi đừng trở lại
Và trăng lụn tàn khuất dưới tầng mây
Cho cả không gian nầy thành cõi chết!

Để Ma sầu từ nay thôi rũ rượi
Vọng u hoài, chuỗi đợi với chiều thu
Khóc cuộc tình ngàn vạn trói âm u
Quăng xa thẳm, mịt mù nơi lặng lẽ!

Lang yêu ơi! Chàng đi, em quạnh quẽ
Tiếng dế sầu nắc nẻ mỗi đêm về
Sương bóng tàn đọng giọt nhỏ lê thê
Buồn bã quá, thiếp lê chân khắp nẻo

Đường dương thế, tình yêu ta gọi réo
Thiếp tìm chàng, lạnh lẽo dưới sương mờ
Không nghe ai, nén lại để đợi chờ
Đừng buồn thiếp, trăng mờ bay cõi thế!...

Bước trần gian, từng giờ rơi ánh lệ
Suốt đường dài nàng để mắt nhìn quanh
Cũng thật nhiều éo le, oan nghiệt cảnh
Cũng ma hồn, cũng chạnh khóc sầu ai

Trải khắp lối, trói cuốn cánh heo may
Muôn cảnh ngộ đoạ đày như bọt biển
Nàng thấy, nàng nghe, thắt lòng xao xuyến
Cõi dương trần là giếng liệm người rơi!...


Hồn Nương thổn thức dọc đường…



Nguyễn Thành Sáng

Các bài thơ tương tự:

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm