xa vắng
Bỗng một ngày trời không có nắng
Cáng phượng tàn báo hiệu thu sang
Ta ngẩn ngơ bởi lá thu vàng
Chiều lạnh gió, nhớ vòng tay ngày ấy
Bỗng một ngày người đi không trở lại
Tiễn biệt người ta lặng lẽ thâu đêm
Người đã đi vào giấc ngủ triền miên
Ta ngơ ngẩn từ dạo nào xa vắng
Lòng nức nở, những chiều vàng không nắng
Bởi vì đâu, dạ cứ mãi bâng khuâng
Người đã xa từ thuở trước mịt mùng
Nay ta vẫn, thương sầu xa cách