ngôi trường, thời xa vắng
NGÔI TRƯỜNG , THỜI XA VẮNG
Em chẳng cần về thăm ngôi trường cũ
Hãy đi đi, đừng trở lại bao giờ !
Mảnh vá rạc rời, muôn điều ấp ủ
Giọt nắng cuối mùa đâu chịu dệt thơ
Gãy nhánh yêu thương xót xa từ độ
Mái ngói rêu phong giấc mộng úa tàn
Gặm nhấm mỏi mòn, cắn răng dễ khó
Mưa nắng lan tràn ghế đá, hành lang
Em bỏ mặc tôi đứng ngồi thềm đá
Uống cạn tâm tư nhen nhóm lửa lòng
Cánh phượng bâng khuâng cuối chân trời hạ
Nhớ nụ hôn đầu rón rén bên song
Dòng sông ái tình chảy đi thầm lặng
Biển hóa nương dâu, vũng bỗng lên đồi ...
Gỗ mục trên cây ngậm ngùi thân phận
Sa mạc tâm hồn lạ lẫm tàn hơi
Em nghiêng gót hài lệch đi một góc
Níu áo thời gian lệ đá dỗi hờn
Rừng cây bặt tin, bầy chim đứng khóc
Giấu mỏ bên lề tha thiết van lơn
Chuỗi cười hư vô rã rời hẹn ước
Vén tấm màn bí mật để quên nhau
Âu yếm bóng mờ từ muôn kiếp trước
Cánh gió xé trời nín thở mai sau
Ngày 16/7/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 133 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|