ngày em đi
NGÀY EM ĐI
Nắng vừa hồng em cũng vừa quay lưng
Thảng thốt ấy giẫy mình như cá quẫy
Bọng sương chiều vỡ ra lạnh biết mấy
Và thế giờ, thế giờ chỉ mình ta
Tình, tình, tình... Đếm một trở thành ba
Người, người, người... Yêu sao để thành một
Em yêu ơi mái tim anh còn dột
Mãi ngật ngờ vẫn nhìn một thành ba
Nếu có thể con đường hãy hết xa
Nếu có thể bàn tay đừng biết lạnh
Nếu có thể, có thể vậy được không
...
Đêm hôm qua nửa đêm ta uống tối
Không không giờ khạo khờ rót mời trăng
Em vẫn mất và không nhìn thấy nữa
Ta vật vờ điên dại... Cũng nhờ trăng
Ngày hôm nay đò mấy lần qua lại
Ta có nào dám nhấc nửa bàn chân
Cái ngập ngừng cứ ngập ngừng... Cứ thế
Cứ thế này, thế ấy chẳng ngày " xuân".
N.N