ký ức mùa đông
Ký Ức mùa đông
Có người hỏi tôi sao cứ muộn phiền hoài.
Biết làm sao khi cứ sống với niềm hoang hoải của riêng mình, cứ chông chênh mãi giữa những miền ký ức.
Tôi thích lang thang trong những miền ký ức, mê mệt cùng những nỗi nhớ hanh hao.
Lạnh quá! Những bông tuyết lại trĩu nặng cả một vùng dĩ vãng! Lạ thật, tôi đang nói về mùa đông gió bấc hay mùa đông tuyết trắng đây nhỉ?
Ở nơi này, có những miền nhớ thương níu chặt hồn tôi.
Ở nơi đó những thứ không rõ ràng cứ phảng phất theo chiều dài con phố. Oh, hình như Hà Nội đang đợi tôi trở về...
Tôi chẳng muốn lạnh lùng tiễn biệt dĩ vãng. Nhưng chẳng thể nào thoát ra nổi. Liệu có một vùng trời ký ức nào đủ rộng để cất giấu những kỷ niệm yêu thương?
Tôi sợ thời gian sẽ phôi pha đi tận cùng những hoài niệm.
Thơ: KÝ ỨC MÙA ĐÔNG
Em quên một thủa cài hoa mái tóc
Ta lữ khách biền biệt gió chiều xa
Muốn đưa tay níu vạt nắng trời lạ
Chợt buông thầm ký ức trôi dần qua
Ta bỏ lại một mùa đông gió bấc
Lạnh buốt hồn se sắt chân mây
Bỗng chợt quên vòm trời thăm thẳm ấy
Xót xa lòng vời vợi tím nơi đây
Ta lại chông chênh giữa hai miền quên-nhớ
Chiều dần loang dĩ vãng mịt mùng xa
Bóng hoài niệm chênh chao miền hư ảnh
Đông nghẹn ngào ký ức mãi dần xa!
Lưu Nhã Vy 28.01.21