biển tình anh
Có lẽ nào em lại nhớ đến anh
Chiều tim tím gió buông mành lá đổ
Biển xanh thẳm mệt nhoài con sóng vỗ
Gợn mạn thuyền loang lổ một màu mây
Có phải trăng mong gió đến hao gầy
Ươm ước vọng chuyện tình cây và đất
Hoa hé nở chờ ong về ướp mật
Ngả nghiêng lòng ngây ngất đến ngàn năm
Thảo vần thơ vào tấm lụa tơ tằm
Không quên gói thêm dăm cành Cúc dại
Chỉ một chút hương nồng nàn quyện mãi
Gửi đến người thoáng e ngại...rồi thôi...
Có phải đâu đá núi chẳng bồi hồi
Là xương thịt là mắt môi là máu
Giữa giông tố em tìm về nương náu
Khát khao thuyền neo đậu biển tình ơi.