giọt buồn không tên
Lúc em buồn anh hỡi ở nơi đâu
Con sóng vỗ quẩn chân cầu thêm tủi
Gió tha thiết còn vỗ về đá núi
Nước lớn ròng run rủi cánh bèo trôi
Trái tim em nay hoá đá thật rồi
Chẳng khắc khoải chẳng bồi hồi xao xuyến
Mặc cơn gió cứ thì thầm khấn nguyện
Mượn tơ hồng nhắn nhủ chuyện trăm năm
Khúc dân ca dệt chiếu trải em nằm
Thay chăn phủ ánh trăng rằm sóng sánh
Cũng chẳng thể sưởi ấm miền hoang lạnh
Đêm từng đêm vẫn canh cánh bên lòng
Gió nồng nàn về lả lướt qua song
Đem theo cả hương đòng thơm con gái
Vờn lên tóc chút bụi hồng vương vãi
Hờ hững tan theo những dải sương mờ...
Ướt gối nằm... ướt đẫm cả vần thơ...