thơ em
Giọt nắng chiều dần nhuộm tím thơ em
Lòng tự nhủ sẽ không thèm viết nữa
Trăng loang lổ về in nơi bậu cửa
Bóng hình anh nửa vẹn nửa nhạt nhoà
Gửi thơ buồn về ghép mảnh tình xa
Gửi vụn vỡ giữa chiều tà nắng nhạt
Gửi sóng cuộn chỉ làm đau bờ cát
Gửi mây trời những khúc hát ưu tư
Bởi thơ em chẳng chắt lọc ngôn từ
Bởi khờ dại khư khư ôm nỗi nhớ
Bởi ngờ nghệch nên giận hờn vô cớ
Bởi đa đoan cứ ngỡ sẽ nồng nàn
Khẽ ươm vần buông cung ái chứa chan
Đem xao xuyến dâng tràn che góc khuất
Gieo câu chữ cả một đời thất luật
Như đợi người về ướp mật thơ em.