vần thơ dang dở hai mùa
Viết bài thơ từ cuối Thu sang Hạ
Thơ chưa xong cành lá đã tươi xanh
Vì hồn anh nhiều u uẩn quẩn quanh
Nên chữ nghĩa tan nhanh theo sương khói
Vần thơ tình anh viết vào mỗi tối
Mượn ngàn sao làm đèn rọi trong đêm
Cùng ánh trăng tròn sáng toả dịu êm
Thơ thêm nét nhung mềm tơ gấm lụa
Thơ anh viết không chuốt trau nhảy múa
Không rườm rà chẳng dẫy giụa khóc than
Những vần thơ chỉ là giấc mơ vàng
Bên suối mát có ngàn hoa đua nở
Thơ anh viết sao vẫn hoài dang dở
Co’ phải chăng chẳng nợ nần gì nhau ?
Chữ ghép hoài mà sao chẳng nên câu
Rồi quên lãng phai màu theo năm tháng
Hạ đã về nắng vàng trãi duyên dáng
Ý tình thơ lai láng ngập cả lòng
Thỏa bao ngày khoắc khoải mỏi mòn mong
Viết tiếp nối cho xong vần thơ cũ