tự tình trăng
Tự Tình Trăng
Trăng nằm sóng sải đỉnh đồi cao
Không nghĩ, không mang ước vọng nào
Soi sáng nhân gian hiền dữ bước
Mặc người thầm lặng kẻ nghêu ngao
Đi về hiện ẩn giữa không gian
Vui thú điền viên cảnh thác ngàn
Rong ruổi vui cùng mây gió lộng
Khi mờ lúc rỏ chẳng kêu than
Rồi trong một thoáng hận tình đời
Có kẻ âm thầm mang sẻ đôi
Người nỡ đem trăng vàng rao bán
Ân tình nặng nhẹ thế mà thôi
Trăng tàn vương víu cũng về không
Cứ nghĩ mà thương kiếp má hồng
Nhỡ bước phong ba vùi ước nguyện
Sông tình ai biết nước đục trong
Canh thâu trăng tỏ chút tình riêng
Hờn ghét rồi đây chẳng lụy phiền
Trả hết yêu thương vào cõi mộng
Xin về sống lại chốn an nhiên
Viễn Phương