vơi bớt não nùng
Ở nơi nào đó rất xa
Người ta vẫn gọi đó là sơn khê
Đi chơi thì gọi thú quê
Mến yêu thì gọi bốn bề cảnh thanh
Xưa hiu hắt ngọn đèn xanh
Bông lau trước gió vờn quanh chân đồi
Sông trong nước lững là trôi
Có người đêm đọc thơ người bạn xa
Lời thơ như gấm, như hoa
Như châu ngọc chốn Hằng Nga gửi về
Chỉ hiềm một nỗi tái tê
Như than, như oán người quê vô tình
Còn anh tủi hổ phận mình
Âm thầm nhớ bóng thương hình trong trăng
Anh ta chả dám nói năng
Lòng anh thì bảo anh rằng: Anh ơi
Hằng nga thì ở trên trời
Anh thì người ở dưới đời... làm sao?
Anh ta khi ấy nghẹn ngào
Đêm khuya cứ dán mắt vào bài thơ
Rồi anh ta nói như mơ:
Anh nào đâu có phớt lờ gì đâu
Lời thơ như ngọc, như châu
Bấy lâu anh đã khắc sâu trong lòng
Một hình, một bóng, một phòng
Anh rằng chẳng có ngược dòng đâu em
Trăng ơi nhìn xuống mà xem
Đi đâu anh cũng rủ em đi cùng
Em ơi! Vơi bớt não nùng
Trong xuân bè bạn tương phùng rất vui
9/3/2022.