nhớ má
Tôi không dám hỏi Má
về người Ba thân yêu
sợ Má lại buồn hiu
lệ trào dâng khoé mắt
Má nhớ người đã khuất
nơi góc nhà đơn sơ
Ba may đến tối mờ,
bu quanh, đàn con nhỏ
Tôi không dám hỏi Má
thuở xuân thì đã qua
sợ Người lại xót xa
gợi lại ký ức buồn
của một thời đất nước
mạng còn đã là phước
chẳng có một ngày vui
Má lại kể ngậm ngùi
chuyện về năm Ba mất
Tôi không dám hỏi Má
công việc Má đã làm
sợ Người nhắc chuyện xưa
miệt mài đội nắng mưa
tay chai lỳ sương gió
mình Má gánh nỗi lo
vượt qua bao gian khó
nuôi dạy con nên người
Một lần tôi hỏi Má
còn sợ nhất điều gì
ấm áp cười người nói
đâu còn sợ việc chi
cả cuộc đời của Má
lo nhất mất tụi con
bao thăng trầm nước non
đói rét cũng chẳng còn
các con vẫn còn đủ
luôn thuận hoà bên nhau
Có lần tôi hỏi Má
muốn ăn món nào ngon
Hà Nội hay Sài Gòn
phố thị hay món quê
sẽ tìm mua mang về
Má trả lời ví von
món nào con ưa thích
Má đều cảm thấy ngon
Chúng con nguyện với lòng
dù vượt suối băng sông
hoa hồng hay rượu đắng
luôn nhớ lời Má dặn
khó, dễ đều do ta
phải nung chí vượt qua
muốn tung cánh bay xa
không đầu hàng số phận
Ngẩn nhìn di ảnh Má
vẫn đôi mắt dịu hiền
đang dõi theo từng bước
đường đời chúng con đi
gia tài Má để lại
đức hy sinh cao cả
tình yêu thương bao la
ôi sao mênh mông quá
chúng con luôn ơn Má
thắp vạn nén hương lòng
mong Má mãi an du
trong giấc ngủ ngàn thu
xa xăm chốn vĩnh hằng
nhớ Má lắm, Má ơi !