hoàng hôn chín
Hoàng hôn chín
bóng đời mòn một nửa
Nửa trời kia
cây lặng đứng mong chờ
Lòng tôi vẽ một đường tròn nhật nguyệt
Ôm đủ vừa năm tháng những vần thơ!
Nắng để rớt đôi giọt đời trên áo
Cứ chông chiêng,
trôi nổi phận lục bình
Mắt trời thả gió về bời mái tóc
Tiếng chim gù
đánh thức một bình minh
Ai trang điểm dung nhan bằng hư ảo
Phím đàn trôi về một cõi xa xưa
Gởi một chút dỗi hờn
trong mắt biếc
Ngẩn ngơ tình
ngồi hát giữa chiều mưa
Hoàng hôn chín
cả hồn tôi chín rục
Tuổi thời gian quên đếm tự bao giờ
Từng nỗi nhớ
đi qua vùng quá khứ
Gom thật đầy
những ảo vọng ngu ngơ.
Thì thôi vậy!
Lòng tôi ơi, cứ thế!
Đừng chênh vênh theo gió nổi phương nào
Hoàng hôn chín
phía chân trời tím ngắt
Cõi đi về
ngày tháng cứ hư hao!