thơ thẩn với con cá mất
Con cá mất chắc là con to nhất
Em mãi hoài cứ nuối tiếc tình xưa
Thu đã tới nhuỵ hoa vàng không thật
Để trăng tàn ngọn nến khẽ lay đưa
Sương thu nhạt nào đâu hồn mơ uống
Gió trầm luân mưa hắt vội bên hè
Trăng mười sáu giữa trời thu đêm muộn
Em nhập nhằng hạ mạn mỏi lòng ve
Xác khô héo ta nằm quây con kén
Trăng buông hờ mây kéo lại che thân
Em thu cũ mà sao không bớt thẹn
Cứ hẹn hò thơ thẩn với “tình nhân”
Bài này đã được xem 260 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|