thơ thẩn vườn yêu
THƠ THẨN VƯỜN YÊU
Em nhón gót chân vạn dặm ngàn
Hồn tôi cỏ úa cánh đồng hoang
Ơi miền cổ tích đành khép lại!
Công Chúa lòng anh, mộng chín vàng
Thơ thẩn đường chiều, gặm đìu hiu
Lời nói ngày xưa , đứt cánh diều
Tiếng cười trong trẻo, gieo đau khổ
Rối rắm tơ vò bến cô liêu
Em bỏ rơi anh , về cuối trời
Tím đỏ nụ đời, tím đôi môi
Vầng trăng tròn khuyết mười hai tháng
Nhấp nhổm hương yêu, thuở đứng ngồi
Canh cánh tim gan, suốt bốn mùa
Giở trang dang dở, chớm xa đưa
Vụn vỡ ngày xanh tường rêu phủ
Kỉ niệm ăn mòn mộng sớm trưa
Em đốt vần thơ hóa tro than
Cỏ xót xa đưa bóng bẽ bàng
Dĩ vãng nương mình vào quá khứ
Về qua dốc nắng , lệ chứa chan
Nhìn cánh phượng rơi, não nuột buồn
Cúi nhặt hư vô gợn khói sương
Trả lại cho em thời âu yếm
Ai đứng trông ai, vạn nẻo đường ?
Ngày 5/7/2025
Thiên Ân ( TP. Hồ Chí Minh)
Bài này đã được xem 0 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|