loài người
đi đến cuối đường
tôi ngước nhìn lại quãng đường đã đi
có mệt mỏi, có khổ đau và những nỗi niềm khắc ghi
dưới dòng sông xanh mát
tôi gột rửa tâm hồn một lần nữa
bên cạnh những tảng đá đầy rêu
có tiếng kêu giải thoát từ linh hồn
tôi lặng nhìn tất cả
rồi ngâm mình xuống sâu
nó ở đâu? sao dại dột?
con nhà ai? sao ngu dốt?
mặc kệ lời nói của lũ người còn sống
kẻ cười chê, người phê phán
sống không đáng, chết không xong
và chúng phán xét như thể mình là Thượng Đế
nhưng lũ dế trong hang cũng có ngày chết vì lũ
và nếu như người bên dưới không phải là người thân
thì đối với chúng không bao giờ là đủ
Bài này đã được xem 223 lần
|
Người đăng:
|
Sgalfder
|
|
|