cơn mưa mùa hạ
Trong giấc mơ có một cơn mưa mùa hạ
Lất phất qua khung cửa nơi tôi ngồi
Giấy trắng mực đen cùng dòng lưu bút
Tâm sự này thôi biết gửi về đâu !.
Phượng vĩ buồn theo cơn mưa dạo ấy
Tuổi học trò như màu giấy tàn phai
Chiếc lá rơi theo mùa còn xót lại
Chút âm vang của những buổi hẹn hò.
Tiếng bước ai vang vang bên cửa lớp
Giờ ra chơi làm thổn thức con tim
Nhưng nhìn quanh chỉ bốn bề phẳng lặng
Còn mình tôi trong khoảng trống căn phòng.
Chợt tỉnh giấc trong cơn mưa mùa hạ
Bỗng thấy buồn, luyến nhớ những ngày xa
Nhìn hun hút trên con đường hoang vắng đó
Về mái trường, chẳng còn ngày hôm qua.
Khi kỷ niệm dần là nỗi xót xa
Chỉ xin giữ lại chút ưu tư thuở ấy
Vì một ngày khi ta nhìn lại trang giấy
Mình đã xa mãi tận phương trời nào.