lối nào đi qua...
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Phù sa sông bồi lở. Lục bình lững lờ trôi. Nhìn cuộc đời chuyển đổi. Tình ngắn ngủi, bạc vôi! Ngắm lục bình trôi làm thơ lục bát. Lục bát chờ ai ? chua xót võ vàng. Bao năm còn thấy không gian. Là còn thương nhớ...
|
thức dậy giữa hàng nến.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Gió mây rong ruổi ta bà, ðừng mang buốt giá làm quà cho tôi. Nơi đây nhận đã nhiều rồi, con tim chai cứng chờ hồi vỡ tan. Tình yêu chợt đến ngỡ ngàng, dìu chân tiếp bước ngõ đàng hư vô. Chạm tay đất lạnh xây...
|
mẹ quê.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Ta còn quê đó Mẹ già ! Từng ngày dõi mắt, vào ra ngóng chờ. Mà con lại bặt tin thơ, bên hiên khua động cứ ngờ bóng con . Về quê từ giã SaiGòn, trong đôi mắt đỏ chỉ còn hoàng hôn! Mẹ về trở lại xóm thôn, hái rau...
|
mộng tơ vương.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Mây về đâu? Sao vội vàng bay mãi! Nhưng lòng tôi, chưa xóa được nỗi buồn. Gió im lặng, nào có bừng giông bão? Chiều mưa về! Không bớt giảm cô đơn. Muốn đan nhớ! Nhưng tơ trời ảm đạm. Khiến chạnh lòng, nhiều tưởng...
|
ta về.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Ta về, sau ngày đi của lá. Mây trôi qua từng thuở xuân thì, có hôm ngồi mong cơn gió sót. Một thời đã làm vỡ chia ly. Ruổi giong cùng đường trăng hoang phí. Đam mê theo cánh bão bên trời, cách xa hun hút đời...
|
lời nhớ mẹ
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Con chưa kịp, gởi Mẹ tờ giấy bạc. Để Mẹ vui, sung sướng cuối cuộc đời. Theo mây gió, chuyển niềm mong khao khát. Nén nhang lòng, con nhớ mẹ không vơi! Kiếp nhân sinh, bao năm dài trôi nổi. Nơi tha phương, con giữ mãi...
|
nắng hạ.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Con thuyền mây, chở người về chốn cũ! Thăm lại đường mòn, dốc núi cao nguyên. Sương trắng giải, bản thôn nghèo, buốt giá. Triền non bâng quơ, ngắm lũng ngân tuyền. Bụi đỏ, giày sô vương vây, số kiếp! Như nông...
|
thoảng gió hương lòng.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Ta biết Em cô đơn, tệ hơn lá đợi thu. Ta biết trong cơn ngủ. Mơ ước được đền bù. Gió mây về quyến rũ! Em buồn gì để khóc? Mắt quyện bụi vô mi, hay tủi phận xuân thì? Bỏ nhớ và quên mong. Em không sợ mùa...
|
nhìn lại chốn vô ngã.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Ta có nỗi buồn chung, Tổ quốc! Niềm mơ cũng giống như từng người, quên sau lưng ngày đi mùa hạ, biết tỏ cùng ai? Sớt để vơi. Nếu không, vào lúc ngày đông tới. Ẩn trốn tầm thân, khó muốn tìm, khi trả cho xong trần ai...
|
qua miền ảo giác.
Tác giả:
NGUYÊN HOANG
Em hồn nhiên, trong mắt người thiên hạ*. Dẫu hồn ta lưu lạc cõi ta bà, ngày nào đó, quay lại thăm góc phố, cơn mưa chiều, đã cuốn hết mơ qua. Đêm nay trăng lặng buồn phương xa lạ! Mắt cay nồng, lạnh buốt thắm vô vàn. Cố...
|