buông
Thời trẻ sính cường chẳng chịu thua
Cãi nhau đấm đá vốn quen đùa
Trời cao chỉ bé như vành nón
Đại hải xem bằng vũng nước mưa
Thời trẻ đã từng sống dọc ngang
Xông pha chiến trận cũng coi xoàng
Đầu rơi máu chảy không run sợ
Đạn lạc tên bay chuyện quá thường
Rồi một ngày kia tuổi xế chiều
Giữa nơi đất khách sống cô liêu
Tướng quân chợt thấy lòng ngao ngán
Ôi, cuộc trần ai quá hẩm hiu
Từ ấy tương quân tự nhủ lòng
‘Dĩ hòa vi quý’ thế là xong
Đời không tranh đấu không vinh nhục
Được mất chỉ còn một chữ: Buông!
6/4/2023