Poem logo
Poem logo

nhớ lại một chặng đường

Tác giả: Đào Thị Minh
NHỚ LẠI MỘT CHẶNG ĐƯỜNG!
45 năm rồi, tôi vẫn nhớ
31 tháng 1/mồng 4 tết Kỷ Mùi
Ngày đầu xuân nhưng lạnh buốt tê người,
Đám cưới chúng tôi một ngày trong giá rét,
Không bánh, không hoa, không áo dài, áo vét.
Chỉ Thấy cô đơn giữa nơi lạ, đông người
Khách rất đông, nhưng chẳng biết mấy ai ,
Cô gái trẻ Sài gòn, mới vừa 25 tuổi.
Mai cưới rồi, nay vẫn còn tức tưởi:
"Bố, Bố ơi, con không cưới nữa đâu"
Bố cười hiền : "con gái bố nói hay,
Ăn vạ bố, nhưng sao mà khác được"
Bố mắng yêu : "con gái nay kỳ cục,
Lấy chồng thôi, con gái bố lớn rồi
Dù lấy chồng vẫn con gái bố thôi
Bố vẫn thương con, như ngày con còn bé"
Và từ 31 tháng 1 dương năm đó
Tôi có chồng, một đám cưới giữa vùng quê.

Đêm tân hôn, trong căn buồng, chiếc giường tre,
Chị dâu cả tạm nhường em ngày cưới.
Nhớ mẹ chồng thắp đèn sang sớm, tối :
"Dậy đi thôi, dậy ăn cơm chúng bay ơi".
45 năm rồi, tôi nhớ mãi không nguôi,
Đám cưới trên quê hương, biết bao điều đáng nhớ.
Hết phép rồi, lại trở về nơi cũ
Một gia đình bé nhỏ cũng từ đây.
Khốn khó chung tay cùng gánh vác hai vai
Cứ vô tư , chẳng ngỡ mình thiếu thốn.
Căn phòng 10m2, nhưng vẫn thênh thang rộng (vì không có đồ đạc)
Chiếc vỏ chăn hoa bố cho, tạm làm chiếc ri đô.
Hai giường đơn ghép lại thành chiếc giường to.
Một nồi cơm điện, một cái xoong thế là vừa đủ nấu.
Sáng đi làm, chiều về luôn thoải mái.

Khi con ra đời, tình thương yêu vun đầy mãi
Cùng đấu cật chung lưng, xây hạnh phúc gia đình.
Thiếu thốn mọi bề, thời bao cấp chịu chung.
Con 2 tháng đã đưa đi nhà trẻ.
Lon gigoz cơm trưa, vừa ăn, vừa cho con bú.
Vẫn cứ ngon, luôn ăn hết vì vui
Cơm nhấn chặt lon, vài con bống kho tươi,
Luôn thấm đậm tình thương yêu chồng vợ
Thêm đứa con ra đời, khó khăn thêm nhiều nữa.
Nhưng vẫn cứ vui, không biết khó là gì.
Hai con đau cùng nằm viện dưỡng nhi
Chồng công tác xa biết bao điều day dứt.
Các con lớn lên trong vòng tay chung sức,
Của mẹ cha trong gian khó bộn bề.
Và thiếu thốn, gạo tiền chia từng bữa.

*** 45 năm rồi, khó khăn không còn nữa.
Chẳng còn lo thiếu gạo, thiếu tiền.
Con cái trưởng thành, gia thất đã an yên.
Có cháu yêu gọi bà, ông nghe thương quá.
45 năm rồi, cả hai không trẻ nữa.
Thời gian qua đi, tuổi tác cũng tăng theo,
Cô gái xinh tươi, chàng trai trẻ năm nào,
Mái tóc xanh, giờ đây đều bạc hết
Cô gái 25, chàng trai 31.
Đến hôm nay, 70 hết cả rồi.
Chẳng còn đâu, nét đẹp tuổi đôi mươi,
Nay vui tuổi già, để cháu con thêm trẻ
45 năm trôi qua lặng lẽ.
Bao thăng trầm, hạnh phúc lẫn đắng cay,
Vẫn cùng nhau giữ lại những tháng ngày
Cùng gian khó, cùng vun trồng hạnh phúc.
Mong con cháu được hưởng phần phúc đức,
Từ tổ tiên, từ bố mẹ, ông bà

Bốn lăm năm thấm thoắt đã trôi qua.
Nay còn lại quãng thời gian ít ỏi.
Chỉ mong sao, hạnh phúc xưa còn mãi
Để những tháng ngày ngăn ngủi về sau
Vui tuổi già cùng con cháu dài lâu.
31/1/2024

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm