Poem logo
Poem logo

khi người ta không còn trẻ

Tác giả: Thiên Ân
KHI NGƯỜI TA KHÔNG CÒN TRẺ
Khi người ta không còn trẻ nữa
Màu biệt li lốm đốm xuân thì
Trăng tròn khuyết bắt đầu xẻ nửa
Mây cuối mùa rụng đầy sân si

Khi người ta không còn trẻ nữa
Da đồi mồi, tóc nhuộm gió sương
Bát cơm đói no, chưa trọn bữa
Đại bàng bay, gãy cánh thiên đường

Khi người ta không còn trẻ nữa
Thân guộc gầy, liêu xiêu đôi chân
Dòng sông tâm hồn quên tắm rửa
Lau lách úa màu, góc bâng khuâng

Khi người ta không còn trẻ nữa
Khép cửa trái tim, luống cuống đau
Nắng vườn trần thiếu nơi nương tựa
Cỏ xót xa đưa, chuỗi nghẹn ngào

Khi người ta không còn trẻ nữa
Ghen ghét, hận thù , đeo khổ đau
Bóng câu giật mình ngang song cửa
Khéo dư nước mắt, chảy nghìn sau

Khi người ta không còn trẻ nữa
Ơi rong rêu, rơm rạ, bọt bèo!
Đống tro tàn ai về nhóm lửa ?
Phận người giấc mộng hóa eo sèo
Ngày 19/4/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm